Viết hồi tháng 9, đã đăng Sinh Viên Việt Nam
Dave Grohl là người tôn thờ nhóm Beatles. Anh từng tuyên bố “nếu
không có nhóm Beatles, tôi đã không chơi nhạc”. Anh từng ôm đàn chơi bài
Blackbird của Beatles để tưởng nhớ đến… David Bowie tại lễ trao giải Oscar năm
2016. Trên YouTube có lan truyền một clip (thật ra hình ảnh tĩnh) với âm thanh
ghi âm trực tiếp phần biểu diễn bởi nhóm nhạc có tên là Vô Danh (Nameless) mà
Dave tham gia hồi năm 14 tuổi. Các bản nhạc được chơi lại hầu hết là nhạc
Beatles.

Concrete and Gold, album mới nhất của Foo Fighters mà Dave
là trưởng nhóm, thể hiện những tuyên bố của Dave không chỉ là làm màu. Dấu ấn của
Beatles được thấy rất rõ trong album phát hành hôm 15/9/2017 này.
Foo Fighters giữ vị trí hàng đầu của làng nhạc rock hiện tại
trong khi phong cách lại rất dễ đoán, gần như không có nhiều thay đổi sau 8
album. Vẫn là sự giận dữ, đau khổ được thể hiện rất thẳng thắn, không màu mè, họ
đạt được hết đĩa bạch kim này đến đĩa khác. Nhưng những album gần đây, ít nhiều
là những động tác loay hoay khi ở đỉnh cao: họ không biết còn điều gì để tranh
đấu, cố để đạt được, để giữ cho chính mình cảm thấy thú vị khi sáng tác biểu diễn,
cho fan cảm thấy thú vị khi thưởng thức. Họ quay lại ghi âm theo cách cơ bản nhất,
trong garage để xe (album Wasting Light). Họ lưu diễn ở những thành phố âm nhạc
nổi tiếng nhất ở Mỹ, mỗi thành phố ghi âm một ca khúc với sự hỗ trợ của một nghệ
sĩ ở đại phương (album Sonic Highways). Và câu hỏi luôn được đặt ra: sau album
này sẽ là gì? Foo Fighters không đổi phong cách nhạc mà chỉ thay đổi cách thức
thực hiện nhạc. Cho đến Concrete and Gold.

Nền tảng của album khá phức tạp và dài dòng. Ý tưởng đầu
tiên là dựng một studio trên sân khấu ở Hollywood Bowl để ghi âm trực tiếp trước
lượng khán giả khổng lồ 20,000 người. Nhưng PJ Harvey đã làm điều đó trước với
album The Hope Six Demolition Project nên Dave cảm thấy mất hứng thú. Trong thời
gian đó, nhóm đi lưu diễn quảng bá album Sonic Highways và có lần Dave đã "lọt
sàn, té" gẫy chân khi đang biểu diễn trên sân khấu. Anh sáng chế ra một “chiếc
ngai” đặc biệt để có thể ngồi biểu diễn, tiếp tục hoàn thành chuyến lưu diễn với
ban nhạc cho đến hết năm 2015. Đến lúc đó nhóm mới tuyên bố tạm dừng vô thời hạn
và Dave đưa ra mục tiêu rời xa âm nhạc hoàn toàn một năm để hồi sức sau chấn
thương. Nhưng mới 6 tháng, anh đã bắt đầu trở lại viết lời cho bài Run có mặt
trong album mới.

Album bắt đầu hình thành chỉ với riêng công sức của Dave, thoạt
tiên cảm thấy khó khăn, chật vật vì rời xa âm nhạc lâu hơn bình thường. Anh đưa
các ý tưởng còn sơ sài của mình cho ban nhạc nghe và được hưởng ứng tốt. Giờ là
lúc cần đến một nhà sản xuất âm nhạc để phát triển đầy đặn hơn các sáng tác mới.
Dave được giới thiệu gặp Greg Kurstin, đồng tác giả bài Hello với Adele. Greg
chưa bao giờ làm nhạc rock còn Dave chưa bao giờ cộng tác với người viết nhạc
pop. Sự kết hợp này dẫn đến một album khá lạ so với phong cách của Foo Fighters
từ trước đến giờ, dễ tiếp cận hơn, đặc biệt với fan của Beatles. Tờ The
Guardian của Anh đã nhận xét rằng album này là cuộc đấu giữa Beatles và Slayer!
Dấu vết của Beatles là rõ rệt còn Slayer chỉ là cách mà Dave so sánh album với
“khi Motorhead chơi album Sgt Pepper (của Beatles)” và “khi Slayer thực hiện
album Pet Sound (của Beach Boys)”.

Album được ghi âm tại phòng thu EastWest, nơi luôn đông đúc,
tất bật nhiều nghệ sĩ, nhạc công đến làm việc. Ban nhạc đã gặp gỡ, giao tiếp với
nhiều người và mở ra những cơ hội mới, ví dụ như thành viên của nhóm Boyz II
Men là Shawn Stockman đã gặp Dave ở… bãi giữ xe và kết quả là Shawn góp giọng
trong bài hát trùng tên với album ở cuối đĩa. Các buổi ghi âm thường dẫn đến tiệc
thịt nướng ngoài trời cùng uống bia, giống như có lần Dave nướng thịt cho lượng
khách lên đến 40 người khi chuẩn bị hoàn tất album.
Tất cả các album của Foo Fighters đều có rất nhiều chiêu thức
PR đi kèm và lần này, Dave tiết lộ sẽ có một nghệ sĩ nhạc pop lớn nhất tham
gia… hát bè trong một bài. Lật lại lịch sử làm việc của Greg Kurstin, người ta
đoán già đoán non liệu đó có phải là Adele hay Taylor Swift, Katy Perry… Cuối
cùng, hóa ra đó là Justin Timberlake trong bài hát nhịp nhanh hiếm hoi của
album, bài Make It Right. Một đóng góp kỳ lạ khác là phần chơi… trống của Paul
McCartney, người cả đời gắn liền hình ảnh của mình với cây bass trong nhóm
Beatles. Paul vào phòng thu, ghi âm phần trống của mình mà chưa hề nghe bài hát
trước, chỉ dựa trên những gì mà Dave mô tả bằng đàn thùng ngay tại lúc đó. Ông
ghi âm 2 phần chơi trống và một phần được sử dụng trong bài Sunday Rain, phần
còn lại được cất giữ đến lúc thích hợp sẽ lại có những sáng tác mới hoặc ghi âm
chưa từng công bố. Sunday Rain sau đó được phát triển thành một ca khúc đậm chất
Beatles và được hát bởi Taylor Hawkins, tay guitar của nhóm. Bài hát trùng tên
album, được mô tả là trộn lẫn Pink Floyd với Black Sabbath, với tiếng guitar u
ám, rình rập và giọng hát của Shawn Stockman được biến thành một dàn bè với các
phần ghi âm được chồng lên nhau. Dù ở đỉnh cao, Foo Fighters vẫn không hề giấu
diếm những gì ảnh hưởng đến mình, dù đó là xưa cũ như Beatles hay Pink Floyd
hay Deep Purple (bài Make It Right) hay thậm chí dáng dấp của U2 ở Arrows.
Đây chắc chắc là một album đáng và dễ thưởng thức, gần như
chắc chắn sẽ xếp nhất Billboard trong tuần đầu phát hành.
Trí Quyền