Thứ Sáu, 14 tháng 8, 2015

Đà Lạt nhạc và mưa

Hổm nói chuyện với 2 đứa em chợt nhớ ra Đà Lạt cách đây hơn 15 năm, một đêm mưa gió bão bùng, có 4 đứa lang thang vô hội quán văn nghệ kêu chai Wall Street rẻ tiền uống, một đứa lên hát Màu mắt nhung với Cơn mưa phùn. Nhớ lúc đó nó lưu tên bồ là M mắt nhung. Giờ bồ đã thành vợ. Ông chủ quán lên hát Both sides now lời tiếng Việt, cụng ly hẹn hò xuống Sài Gòn sẽ gặp nhau. Tới giờ vẫn chưa gặp nên không biết ảnh có phải là người thiệt hông hay chỉ là ảo giác.

Một lần khác cũng 4 đứa, đêm trước đi bộ 1 vòng quanh hồ Xuân Hương, sáng hôm sau dự định leo lên đỉnh Lang Biang rồi leo xuống. Đi lạc đường rừng, trời mưa, bùn đất lóp ngóp bám đầy rất giống thổ dân, chưn cẳng không còn thuộc về mình nữa. Chiều tối về lại được thành phố, lếch thếch qua chỗ đứa bạn tắm ké (chỗ đang ở ké hông có nước nóng), sau đó tươi tỉnh kéo nhau đi ăn xắp xắp, mình với 1 đứa vui vẻ ca hát một bài sầu thảm là Phiên khúc mùa đông của Lê Hựu Hà, 2 đứa kia một đứa cà nhắc đi sau, một đứa cà nhắc đi trước. 
Lần leo Lang Biang khác, lên được tới đỉnh thấy 1 đám bạn trẻ học trường Thăng Long cũng đang ở đó, qua vài câu trò chuyện mới biết trong đám bạn có cậu kia nghe Manowar, quá sức đồng cảm, trao đổi contact (hồi đó hình như chỉ 1 đứa trong 4 đứa xài điện thoại di động, 1 đứa khác xài phonelink, 2 đứa còn lại, trong đó có mình xài... email mà hotmail mới kinh), hứa hẹn xuống Sài Gòn tặng cho cái album Louder than hell. Vẫn chưa gặp lại và cũng tự hỏi cậu kia có phải người hông (hình như coi phim hơi nhiều quá thì phải)
Một lần khác nữa, ngồi quán Valentine kế bờ hồ, nghe Rain and tears và nhìn mưa lất phất trên lá thông, thấy chả nhớ ai mà chỉ nhớ Những ca khúc bất hủ và thấy mình đã chọn một bài nhạc quá hay!
Có lần đâu ở hồ Tuyền Lâm, lần này có 3 đứa, lo lang thang trong rừng thấy có gánh tàu hủ kêu ăn rồi nằm lăn ra thở phì phò, chả nhớ hò hát bài gì, chỉ có vài bài có dấu ấn như Yellow river, The one you love hay Waiting for your love hoặc Tình khúc mùa xuân để chọc nhau.

Một lần đi Đà Lạt gần đây, tự nhiên ám ảnh bài Tuổi xa người của Từ Công Phụng
Một chiều êm tay đan tay dìu nhau trên lối 
Đưa em đi nhè nhẹ vào đời 
Bằng vòng tay tôi nâng niu mùa thu thức giấc 
Đưa em vào ngày tháng vỗ về 
Làm sao tránh được khúc sau của bài này nhỉ
Từng chiều rơi nghe như cõi lòng mình tê tái 
Ngỡ như đời còn gọi tên nhau

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét